Chương 1: Lặng lẽ

“Nửa đời sau của bạn, sẽ không như bạn đã từng tưởng tượng…”

Tôi đã từng sống với một đam mê rất rõ ràng – phân tích số liệu. Tôi yêu những con số khô khan, yêu cảm giác tìm thấy quy luật trong hỗn loạn, yêu cả việc ngồi hàng giờ với bảng tính mà chẳng cần ai công nhận. Đó không chỉ là nghề, mà là sự tự hào sâu xa của tôi suốt 15 năm, suốt cả kỳ thanh xuân đẹp đẽ.

Tôi vun đắp cho con đường ấy từ năm ba đại học. Từng kỳ thực tập, từng lần học thêm, từng bước nhỏ trong mười lăm năm dài đều hướng về một mục tiêu rõ ràng: trở thành một người thật giỏi trong lĩnh vực đó. Tôi chưa từng hoài nghi con đường mình đi.

Cho đến một ngày, tôi không làm được nữa.

Không ai làm tổn thương tôi. Không có sự kiện lớn nào xảy ra. Chỉ là… mỗi lần tôi mở máy tính, nhìn vào bảng số liệu, lòng tôi cồn cào. Tay tôi chùng xuống. Sự sắc bén ngày nào biến mất, thay vào đó là một cảm giác mệt đến từ bên trong – một sự mệt mỏi không thuộc về thể chất.

Tôi tưởng là mình chỉ đang kiệt sức. Tôi nghỉ vài ngày. Không khá hơn.
Tôi nghỉ một tuần. Rồi hai tuần. Rồi một tháng.
Tôi cứ nghĩ trạng thái cũ sẽ trở lại. Tôi đợi.
Nhưng nó không quay về nữa.

Hai tháng trôi qua.
Không có sự hồi phục nào xảy ra.
Chỉ còn lại một khoảng trống lớn trong lòng, và một nỗi cào cấu đến không chịu nổi, mỗi khi tôi cố gắng làm việc.

Tôi đã hiểu.
Tôi không còn thuộc về công việc ấy nữa.
Không còn thuộc về chính cái đam mê mình từng tin là mãi mãi.

Tôi buông.

Tôi buông công việc.
Tôi buông luôn giấc mơ mà mình từng xây từ năm ba đại học.
Tôi buông tất cả những gì mình từng dốc hết thanh xuân để vun đắp.

Và tôi đau.

Không phải là nỗi đau lãng mạn kiểu triết lý, không phải cơn “vượt qua bản ngã” cao siêu nào đó mà người ta hay nói.

Đây là nỗi đau thô ráp, cụ thể, như thể có ai đang xé thịt tôi từ trong ra ngoài.

Nó giống như lúc tôi nhổ răng khôn: thuốc tê vừa tan, viên giảm đau tiếp theo thì chưa kịp phát huy tác dụng.

Cái đau đó không nổ tung. Nó ngầm, sâu, không ai thấy, nhưng rút cạn toàn bộ sức lực.
Điều kỳ lạ là: không có gì rách, nhưng vẫn đau như rách.
Như thể tâm tôi – không bằng xương thịt – cũng có thể bị cào xước đến tứa máu.

Tôi vẫn ở đó.
Vẫn ngồi trước bàn làm việc cũ, vẫn nhìn chiếc máy quen thuộc, vẫn sống giữa những thói quen thường nhật.
Nhưng tôi biết… tôi đã không còn là tôi trước đây nữa.

Tôi không còn gắn kết với công việc.
Không còn niềm vui, không còn động lực, không còn ước mơ phía trước.
Chỉ còn một khoảng rỗng – sâu – và im lặng.

Tôi bắt đầu thấy mình cần cây, cần gió, cần khoảng không.
Cần được chạm vào thứ gì tự nhiên mà không đòi hỏi tôi phải chứng minh điều gì cả.
Tôi bắt đầu bước ra ngoài mỗi sáng – không phải để tìm mục tiêu mới – mà chỉ để thở, để lắng nghe.
Không gian rộng, ánh sáng dịu, hơi đất, tiếng chim – những thứ từng bị lướt qua – giờ là nơi tôi tạm trú tâm hồn.

Lạ lùng thay, tôi chưa từng được ai dạy điều này.
Không ai nói với tôi rằng sẽ có một ngày mình đột ngột mất kết nối với thứ mình từng yêu tha thiết.
Không ai cảnh báo rằng, đôi khi điều khủng khiếp nhất không phải là mất tất cả, mà là mất chính mình – trong im lặng.

Tôi đang trải qua một sự cố lặng lẽ.
Một sự đứt gãy không tên.
Một khoảng trống không ai thấy, không ai biết – ngoại trừ tôi.

Và tôi không còn tìm cách sửa chữa nữa.
Tôi không cố lắp lại mảnh cũ, không cố dựng lại hình bóng của bản ngã xưa.
Tôi chỉ đang… ngồi đây, sống tiếp.

Chờ chính mình quay về – trong lặng lẽ.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *