Tôi đã ở lại trong trạng thái đợi chờ đó suốt hai tháng.
Không chờ người khác.
Mà là… chờ chính mình quay trở lại.
Tôi không làm gì vội.
Không lao vào dự án mới, không vạch ra kế hoạch, không cố gắng “phải đứng dậy”.
Tôi chỉ ngồi đó.
Yên.
Chờ xem cảm hứng có quay về.
Chờ xem mình có còn muốn làm điều từng yêu thích.
Chờ xem phần mình từng sống hết mình – có còn ở đó không.
Nhưng mỗi ngày trôi qua, tôi vẫn lặng.
Không háo hức.
Không buồn.
Chỉ… chưa muốn bắt đầu lại điều gì.
Tôi đã từng nghĩ: nghỉ ngơi một chút rồi sẽ quay lại thôi.
Nhưng rồi tôi nhận ra, sự trở lại mà tôi mong đợi – có thể sẽ không đến.
Hoặc nếu có, thì nó sẽ đến dưới một hình hài khác.
Tôi đã ở trong trạng thái lưng chừng ấy đủ lâu để thấy rõ một điều:
Đợi chính mình là một kiểu im lặng rất sâu.
Nó không ồn ào như khủng hoảng,
cũng không nhẹ nhàng như an yên.
Nó giống như đứng bên bờ một dòng sông – không biết có nên bơi tiếp hay cứ đứng mãi ở đây
Tôi không cố gọi mình quay về nữa.
Cũng không mong điều gì sẽ tới sớm hơn.
Tôi để những ngày trôi nhẹ, như gió lướt qua mặt nước.
Và có lẽ, trong khoảnh khắc đợi chờ ấy, tôi bắt đầu học được một điều mà trước đây mình không biết:
Không phải lúc nào mình cũng phải trở lại.
Đôi khi, chỉ cần đủ yên để thấy điều gì mới đang dần nảy mầm.