“Không phải cái cây nào mất rễ cũng chết. Có khi, đó là lúc nó bắt đầu tìm đường mọc lại – ở một nơi khác.”
Sau khi buông bỏ công việc, tôi tưởng mình sẽ thấy nhẹ.
Không còn áp lực. Không còn phải cố. Không còn phải chứng minh điều gì với ai.
Nhưng thứ đến tiếp theo không phải là thảnh thơi, mà là một khoảng trống – lặng lẽ, dài và sâu.
Một sự yên ắng đến mức tôi không biết gọi tên.
Không phải chán nản, không hẳn mất phương hướng, mà là không còn thuộc về nơi mình từng gắn bó.
Tôi vẫn sinh hoạt bình thường.
Vẫn dậy đúng giờ, vẫn ăn uống, vẫn nhìn thấy cuộc sống diễn ra quanh mình.
Nhưng sâu bên trong, tôi biết rễ mình đã bật lên rồi.
Tôi không còn cắm sâu vào điều gì nữa cả.
Không còn mong đợi cũ, không còn giấc mơ nào đủ kéo tôi đi tiếp.
Chỉ là… tôi vẫn đang ở đây, nhưng không còn là tôi cũ.
Tôi không định nghĩ đến hai chữ “đứt rễ” cho đến một buổi chiều ở sân văn phòng.
Hôm đó, mọi người đang làm việc ngoài sân thì một bạn chỉ vào cây con mọc ở sát chân tường, hỏi:
“Cây gì đây nhỉ?”
Tôi nhìn qua rồi nói:
“Chắc là cây sung con. Lá nó giống mà.”
Nhưng bạn kia nói:
“Không, em thấy giống cây bồ đề hơn.”
Chúng tôi chụp ảnh, tra mạng, so lá.
Quả đúng là cây bồ đề con.
Tôi chưa từng nghĩ tới cây bồ đề.
Bồ Đề = Bến Đỗ.
Đó là lời thầy giảng vẫn còn ghi đọng trong tôi.
Tôi biết – bồ đề không dễ tàn.
Nó sống bền bỉ.
Nếu để lâu, rễ sẽ lan sâu vào chân tường, và đến một lúc nào đó sẽ chẳng thể nhổ ra được nữa.
Vậy là tôi quyết định nhổ.
Nhưng tôi không làm ngay.
Tôi chờ đến khi trời đã ngả tối.
Khi mọi người đã về hết.
Không ai đứng quanh. Không ai nhìn.
Chỉ còn lại một khoảng sân dịu đi sau một ngày nắng gắt.
Tôi xả nước làm mềm đất quanh cây.
Tôi chuẩn bị sẵn một chậu đất nhỏ, ẩm, để tạm cây vào trong lúc chưa có chậu mới.
Rồi tôi bắt đầu nhổ – chậm và nhẹ.
Nhưng hóa ra cây không mọc ở khe đất như tôi tưởng, mà mọc từ khe gạch – cứng, khô, rất sâu.
Rễ nó bám chắc vào nền tường.
Tôi cố gắng nhẹ tay, nhưng cuối cùng khi cây bật lên, rễ chính đã đứt.
Hai chiếc lá non bị rụng ngay lúc ấy.
Trên thân chỉ còn lại bảy chiếc lá bám trụ lại.
Tôi đặt cây vào chậu đất tạm.
Không chắc nó sống.
Nhưng tôi cũng không nỡ bỏ.
Cũng giống như cây, tôi đang bị nhấc ra khỏi một nơi tôi từng tưởng là lẽ sống, là nơi dành cho mình, là mảnh đất tôi sẽ bám rễ để vươn lên.
Nhưng sự thật thì khác.
Nơi đó chỉ là nơi tôi bắt đầu hình hài của mình thôi.
Còn chỗ đứng thật sự của tôi – có thể đang được đặt ở một nơi khác,
một nơi mà tôi chưa từng nghĩ tới.
Tôi chưa biết mình sẽ mọc lại ở đâu.
Cũng không biết mình sẽ thành gì.
Nhưng tôi biết:
Đôi khi, đứt rễ không phải là kết thúc.
Mà là tín hiệu đầu tiên… của việc thay đổi nơi bắt đầu.