Sau khi buông bỏ công việc mà tôi từng nghĩ sẽ gắn bó cả đời, tôi không thấy nhẹ nhõm như mình tưởng.
Không còn những ngày gồng mình trước áp lực, nhưng cũng không còn cảm giác mình đang đi đâu về đâu.
Tôi bước vào một khoảng không mờ mịt – không có bản đồ, không có mục tiêu rõ ràng.
Không ai thúc giục tôi phải làm gì. Nhưng cũng chẳng có điều gì khiến tôi thấy háo hức trở lại.
Tôi không buồn. Không vui. Chỉ là… lặng.
Có lẽ giống như cây bồ đề con tôi từng nhổ lên – bị rời khỏi chỗ cũ, chưa kịp bén vào đất mới, chưa biết sống tiếp kiểu gì.
Tôi cũng vậy. Vẫn còn nguyên hình hài, nhưng không còn gắn kết vào đâu cả.
Những ngày đầu tiên, tôi vẫn giữ thói quen chờ đợi. Một tuần. Rồi hai. Rồi ba.
Chờ trạng thái cũ quay lại. Chờ năng lượng trở về. Nhưng không.
Sự “trở lại” không đến. Và rồi, giống như cây, tôi hiểu:
Mình đã thật sự bật rễ rồi.
Tôi không biết mình sẽ đi đâu tiếp theo.
Cũng không chắc mình muốn điều gì.
Những kế hoạch từng dày công ấp ủ suốt nhiều năm, giờ nằm lại phía sau tôi như những chiếc rễ đã đứt.
Vẫn tiếc, nhưng không muốn quay lại.
Vẫn đau, nhưng cũng không còn muốn chống cự.
Tôi bắt đầu hiểu rằng:
Không phải cứ mất đi điều gì, thì phải vội tìm cái khác thay vào.
Có những đoạn đời cần được để trống.
Giống như đất cần được xới tơi ra trước khi gieo hạt.
Tôi vẫn chưa có một “dự án mới” cho đời mình.
Tôi không hứng thú với việc lập kế hoạch, cũng không cần phải giải thích gì với ai.
Tôi để ngày trôi qua. Không phải để bỏ phí. Mà là để quan sát mình.
Tôi làm những việc nhỏ: cắm hoa, ngắm cây.
Tôi không gọi đó là chữa lành.
Chỉ đơn giản là để cho mình được thở.
Cây bồ đề con tôi từng nhổ lên vẫn còn sống.
Bảy chiếc lá trên thân nó vẫn giữ màu xanh, dù không còn rễ chính.
Tôi cũng vậy.
Tôi còn lại một phần nguyên vẹn trong mình, và tôi muốn giữ lấy điều đó.
Không để thành tích mới lấp vào. Không cần vai trò mới thay thế.
Chỉ cần… một mảnh đất nào đó, đủ yên, để tôi bắt đầu lại – nếu đến lúc.
Và giờ, tôi vẫn chưa biết.
Tôi chấp nhận một khoảng không cho chính mình tĩnh lặng – không vội vàng, không tìm kiếm.
Thay vào đó, tôi tận dụng trọn vẹn khoảnh khắc này, để ghi lại những gì mình đang trải qua.