Sau hai tháng đầu chờ mình trở lại – chờ một ý định, một khao khát, một lý do để làm lại điều gì đó –
Tôi buông.
Không còn đợi nữa.
Và cũng không còn muốn “trở lại” nữa.
Tôi bước vào hai tháng tiếp theo như thể bước vào một khoảng không không bản đồ.
Không có kế hoạch, không có định hướng.
Nhưng cũng không có hoang mang.
Chỉ là… tôi ở lại.
Tôi sống từng ngày với những điều nhỏ, rất nhỏ.
Tôi ngồi với những sản phẩm tưởng chừng vô tri,
mà lại mang trong mình những sự nâng niu thầm lặng – và thấu cảm.
– Một chiếc ấm đồng nghệ thuật, nặng tay và đầy tinh tế.
– Một chiếc ấm gốm mộc mạc, vẫn giữ hơi thở của đất và lửa.
– Một chiếc vòng cẩm thạch, mang trong mình hơi thở triệu năm của đá.
Tôi không cần ai hiểu vì sao tôi yêu chúng.
Tôi chỉ cần được ở gần chúng – là đủ.
Tôi ngắm lá. Ngắm cây. Ngắm hoa.
Tôi ngồi yên dưới nắng. Không suy nghĩ gì to tát.
Tôi cắm hoa.
Tôi tự chụp ảnh những món đồ mình thích – để bán.
Không vì nghệ thuật.
Không vì doanh thu.
Chỉ đơn giản là tôi thích thế.
Mọi thứ đến một cách nhẹ nhàng.
Không lên kế hoạch. Không nhắm đích.
Nhưng bằng cách nào đó, tôi thấy mình được kết nối lại – không với công việc, mà với chính sự sống.
Tôi không gọi tên giai đoạn này là hồi phục hay tái sinh.
Tôi chỉ biết: mình đang sống – không bị điều gì kéo đi.
Không còn cần phải “trở thành”.
Không còn cần phải “quay về”.
Chỉ cần… có mặt – giữa những thứ có hồn, và sống động.
Trong khoảnh khắc không còn chờ đợi,
tôi không chạy, không gồng, không tìm kiếm.
Tôi chỉ lặng lẽ làm những gì khiến lòng mình dịu lại.
Và như thế – tôi sống.