Tôi đã không còn chờ đợi điều gì từ mình nữa.
Cũng không còn mong một sự trở lại.
Nhưng rồi, có những điều – không gọi thành tiếng, vẫn âm thầm hiện diện.
Không ai nhắc.
Không ai hối thúc.
Nhưng tôi biết:
Có một điều dang dở vẫn đang chờ tôi hoàn tất.
Không phải là một vai trò cũ.
Không phải là một sự nghiệp tiếp tục.
Mà là một phần trách nhiệm – một lời hẹn – mà chỉ tôi có thể khép lại.
Tôi không còn là người của hành trình ấy nữa.
Tôi không quay lại để tiếp tục.
Tôi quay lại để kết thúc – một cách có ý thức, có mặt, và trọn vẹn.
Tôi từng là một phần dòng chảy.
Giờ tôi không còn là nước.
Tôi không còn muốn đi tiếp như cũ.
Nhưng tôi vẫn có thể gỡ một viên đá tắc lại giữa dòng,
để cho nước được chảy tiếp – không vì tôi, mà vì điều đang cần.
Đó là sự hiện diện sau cùng.
Không phải để chứng tỏ, không phải để nắm giữ,
mà là để buông một cách đầy đủ – để hành trình đó thực sự khép lại.
Và cũng chính trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra:
Một phần khác trong tôi đang âm thầm chuyển mình.
Không phải bằng quyết tâm.
Không phải bằng nỗ lực.
Mà bằng một chiếc lá nhỏ vừa nhú ra sau thời gian dài bật gốc.
Không vội, không rõ ràng, không hứa hẹn.
Nhưng có thật.
Tôi không còn mọc rễ ở nơi cũ.
Nhưng tôi đã bắt đầu làm quen với đất mới.
Một rễ con đang chạm nhẹ xuống, từ một tâm thế khác.
Không phải để bám thật sâu.
Mà là để sống thật nhẹ.
Nơi hành trình khép lại,
sự sống bắt đầu.
Một cách khác. Một nhịp khác. Một tôi khác.