Cùng là “không còn tha thiết”, nhưng đến từ hai thế giới nội tâm hoàn toàn đối lập.
Một người không còn tha thiết, vì họ chưa từng thật sự kết nối. Họ sống bằng phản xạ cảm xúc, dễ hứng khởi nhưng cũng dễ lùi bước. Mọi mối quan hệ chỉ dừng ở mức lưng chừng, vừa đủ để thấy mình không cô đơn, nhưng chẳng đủ để thực sự chạm vào ai.
Với họ, thương yêu là điều đến nhanh và tan biến chóng vánh. Người ta có thể từng khiến họ vui, nhưng hiếm ai từng khiến họ đau. Vì họ chưa từng đặt mình trọn vẹn vào bất kỳ ai. Mọi thứ chỉ là trải nghiệm thoáng qua, như cơn mưa vội lướt qua mặt đất khô cằn, không đủ để đánh thức mầm sống nào.
Sự không tha thiết ấy đến từ sự hời hợt, từ một tâm hồn chưa từng dám đi sâu. Họ không thiết tha, không phải vì từng tổn thương quá nhiều, mà vì chưa từng đủ chân thành để hiểu thế nào là đau thật sự.
Còn người kia, cũng không còn tha thiết nữa. Nhưng bởi vì họ đã từng yêu hết lòng bằng một trái tim nguyên sơ. Họ từng tin rằng: chỉ cần sống tốt, đủ chân thành và kiên nhẫn… thì sẽ được yêu thương và trân trọng.
Họ từng mở lòng không đề phòng, từng trao đi tất cả những gì đẹp đẽ nhất trong tim mình, không toan tính, không giữ lại. Và cũng chính vì vậy, họ là người đã nếm đủ lạnh nhạt, dửng dưng, thậm chí tàn nhẫn… từ nơi mình từng đặt niềm tin.
Họ không đột ngột tỉnh ngộ, mà là bị cuộc đời từng chút một đẩy đến giới hạn. Những tình huống đau lòng buộc họ phải dừng lại. Họ nhận ra sự bất công mình tự áp lên bản thân, khi cứ mãi cố giữ người khác, mà quên giữ chính mình.
Vũ trụ đã gọi họ về, không bằng tiếng động, mà bằng những tổn thương âm thầm. Gọi họ trở lại để chữa lành, để khâu lại những chỗ mềm yếu nhất. Một lần đau tận cùng, để học cách thương mình trước.
Không phải để đóng cửa trái tim,
Mà để học cách giữ lấy chính mình trong mỗi lần mở cửa.
Sự không tha thiết bây giờ là trầm lắng, là bình yên sau giông bão. Không còn mong được hiểu, được giữ ai ở lại. Chỉ là người đã sống trọn vẹn, đã cạn lòng, giờ ngồi lại, lặng lẽ, không oán trách, không đợi chờ.
Không cằn cỗi, chỉ là đã cũ.
Không lạnh lẽo, chỉ là đã học cách ủ ấm cho chính mình.
Như người từng nếm vị ngọt, vị đắng… rồi khẽ khàng đặt chén xuống bàn. Nhẹ nhàng, và thôi mong ngóng.