Phần 2: Khi hồi sinh không còn là đủ

Một tháng sau khi được trồng lại, cây Bồ Đề con đã đứng vững.
Thân cây vươn cao dần, lá mới hiện lên đều đặn.
Không còn dấu vết của cú sốc nhổ rễ.
Không còn vẻ uể oải thu mình như những ngày đầu.

Cây sống.


Và tưởng như thế là đủ.

Nhưng sự sống không dừng lại ở tồn tại.
Cây tiếp tục lớn lên.

Thân cây mỗi ngày một cao.
Tán lá tập trung về phía ngọn.
Và rồi, trong chiếc chậu nhỏ, điều đó bắt đầu trở nên không phù hợp.

Nếu tiếp tục như vậy, thân cây sẽ mảnh, dáng cao,
khó chống chịu với giông bão khi được trồng quang đãng ở sân.

Người chăm cây hiểu điều đó.
Và thế là, vào một buổi chiều giông bão, ngọn cây được bấm.

Không phải để giới hạn,
mà để giúp cây dừng lại một nhịp,
từ đó hình thành một cấu trúc mới – vững hơn, rộng hơn, hài hòa hơn với nơi nó đang sống.

Sau khi bấm ngọn, cây lặng thinh.
Không mọc thêm lá.
Không vươn tiếp.
Chỉ giữ nguyên trạng, như đang trầm ngâm.

Gần một tuần trôi qua.
Rồi từ hai bên thân chính, hai chồi non nhỏ bắt đầu nhú ra.

Không từ đỉnh cũ.
Không theo hướng cũ.
Mà là hai lối mới – mở ra từ sự lặng lẽ.

Chỉ vài hôm sau, mỗi nhánh đã dài gần 5 phân,
và bung ra những chiếc lá biêng biếc –
non, mỏng, đầy sinh khí.

Cây không cố quay lại hướng cũ.
Không phủ nhận môi trường hiện tại.
Nó chấp nhận, thích nghi, và âm thầm chuyển mình.

Không ai dạy cây điều đó.
Không ai lên kế hoạch thay nó.
Nhưng cây – bằng bản năng sống – tự mình tìm ra cách.

Cây không hề chủ động thay đổi.
Nhưng nó luôn uyển chuyển phù hợp với hoàn cảnh,
và tiếp nhận cả những tâm tư lặng lẽ của người chăm sóc –
để rồi, dần dà, đi theo một hướng phát triển phù hợp nhất với chính nó.

Có thể cây không hiểu điều đó.
Nhưng cây đã đáp lại sự mong chờ ấy bằng sức sống kiên cường,
bằng sự thông minh vốn có của bản năng thực vật –
không cần lý giải, không phản kháng,
chỉ âm thầm… sống tiếp.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *